Xà Cơ ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này, trong đầu lại không khỏi hiện lên những ký ức xa xưa, trong phút chốc dường như quay về nhiều năm trước, quay về khi ngôi làng vẫn còn đó. Nàng lại nhớ đến những ngôi nhà cũ kỹ, con đường nhỏ quanh co, và cả những đứa trẻ bày trái cây, đốt hương, bắt chước người lớn chơi trò cúng bái sơn thần ở cửa động – đứa trẻ trong ký ức gầy gò nhỏ bé, trông như một con khỉ núi đen nhẻm, cầm chiếc bánh nướng giòn đã cắn một miếng đặt trước cửa hang của nàng…
Lão nhân run run rẩy rẩy, từ từ đặt chiếc bánh lên tấm vải xanh, cánh tay rất gầy, lưng rất còng – dường như ông cũng từng khỏe mạnh, nhưng những năm tháng ấy đã qua, giờ đây ông lại gầy gò nhỏ bé.
“Ngươi già quá rồi, nhóc con.”
“Người… dường như cũng chẳng còn dáng vẻ năm xưa.”




